Kiều Giang

Rất Có Thể






Sáng nay bầu trời Sài Gòn sẩm tối.
Cơn mưa đến rất sớm trong ngày,
Những giọt mưa lạnh lùng như lời xưng tội,
Và không còn ai để ý
đến sự lạnh lẽo của thời gian.

Có thể sáng nay có nhiều xe cứu thương,
Nhưng mọi người
ai cũng cúi mặt làm quen với người sắp chết,
Những thi hài chồng chất
trên các xe đông lạnh,
Không ai còn nước mắt để khóc,
vì đã biết như thế, từ mấy tháng nay rồi.

Những con người nằm chết giữa đơn côi,
Lọ tro cốt lấy ra, đưa cho người lạ nhận,
Rồi một ngày, lại còn thêm di hận,
Những lọ tro cốt chung, chẳng còn con cháu để thờ,

Nhưng ngoài kia vẫn có người đang mơ,
muốn được suy tôn, ngồi vào " ghế ngai vàng"
Tiếng tung hô, tuyên bố oang oang
Cùng tiếng cụng ly, kể chi đại dịch…
vì hai việc chẳng ăn nhập gì nhau !

Thành phố sáng nay, tràn ngập nỗi đau,
hơn bảy ngàn ca nhiễm,
Bốn trăm con người vĩnh viễn ra đi,
Không biết trong đó có những ai,
Có cha, có mẹ, có em, bạn tôi và có cả anh?
mà mới hôm qua còn gửi tin nhắn hỏi thăm,
rất chân thành thắm thiết,
Là ai, tôi không biết!
vì tôi cũng đang tự giam mình trong địa ngục,
của con covid sát sinh…

Rất có thể mai này, nhân loại sẽ quên,
Nhưng hôm nay nỗi đau đang trùm lên thế giới,
Trong đó có Sài Gòn, có đồng bào tôi, cùng đồng loại,
Xin đặt một vòng hoa, không ghi nổi tên người…

Giữa lòng đại dịch. Sài Gòn 5-9-2021.


 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 10 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "Rất Có Thể"